Sống chậm

Ngày chưa có chồng mình dặn em gái:

19/12/2022 ,08:34

"Tính Na mạnh mẽ, cái gì cũng muốn ôm đồm nên sau này có chồng phải bớt lại, đừng như mẹ. Mẹ giỏi quá, cái gì cũng làm nên bố ỷ lại, rồi cứ muốn kiếm người yếu ớt hơn để chăm sóc. Là phụ nữ thì phải "vô dụng" một chút mới nhàn."

 

Sau này ngẫm lại mới thấy tất cả lí thuyết chỉ mang tính tương đối và tuỳ người mà thôi.
Mình tin rằng tất cả những phụ nữ đang hô hào phải tự chủ, độc lập ngoài kia tận sâu bên trong đều muốn có ai đó để dựa vào, không vật chất thì tinh thần, nhưng họ dần nhận ra chỉ có bản thân mới đem lại cho mình cảm giác an toàn nhất.
Mình có người chị rất giỏi, lấy chồng cũng rất giỏi. Kết hôn xong chồng bảo "ở nhà đi, anh nuôi", và chị ấy ở nhà thật, chuyên tâm chăm con.
Thời gian đầu đúng là rất thảnh thơi, ngọt ngào, nhưng dần dà chồng đi đâu, làm gì cũng chẳng nói qua một tiếng, cuối cùng phát hiện chồng có người thứ ba bên ngoài. Chị làm ầm lên thì nhận được câu trả lời:
"Cả cái nhà này tôi lo cả, cô có góp được đồng nào không? Giờ hoặc thảnh thơi ở nhà ăn sung mặc sướng, hoặc tự ra ngoài bươn trải, tôi cũng đỡ nặng gánh."
Mình cũng biết một người rất mạnh mẽ, chồng không đi làm nên chị trở thành trụ cột chính, sau nhiều lần tỉ tê muốn chồng cùng gánh vác mà đối phương vẫn ì ra, chị mặc kệ, ngày ra đường lo kinh tế, tối về nhà ôm chăn khóc một mình.
Ngày cũng qua...
Mình lại càng không ít bạn bè xinh đẹp, không quá giỏi giang, hoàn toàn đúng tiêu chuẩn mảnh mai yếu đuối cần được che chở. Khi quen nhau người yêu chiều chuộng hết mực, nhưng cưới về rồi thì dăm bữa nửa tháng lại xào xáo, đem sự "vô dụng" của cô ấy ra chì chiết...
100 câu chuyện hôn nhân là 100 màu sắc khác nhau, có cái viên mãn cũng có cái ảm đạm, có cái kết hạnh phúc cũng có cái đứt gánh giữa đường. Nhưng suy cho cùng, nếu phụ nữ độc lập về kinh tế thì kết cục thế nào cũng không quá chơi vơi, không rơi vào tuyệt vọng, có thể tự lo cho mình, tự bảo bọc con.
Sau này khi nhớ về mẹ, tôi lại càng hiểu vì sao mẹ phải mạnh mẽ gánh gồng, hẳn trước đó mẹ cũng từng đi từ hy vọng, mong đợi sang chán chường, thất vọng rồi tự đứng lên.
Khi thất vọng đủ nhiều, người ta sẽ buộc mình phải trưởng thành và mạnh mẽ, vì phía sau phụ nữ còn cả đàn con thơ.
Khi còn trẻ chúng ta có thể đặt trọn niềm tin vào tình yêu, vào đối phương, tự cho mình cảm giác ỷ lại và có thể tỏ ra yếu đuối, nhưng khi thời gian dần qua và tình yêu mất dần sự hào nhoáng thu hút, phải tự chuẩn bị sẵn một "bảo hiểm" cho bản thân thay vì "đặt cược" vào người chung chăn gối.
Trên đời làm gì có thứ "bất biến".
Người đáng tin nhất là bản thân mình...

ST.